CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 88

- Làm sao tôi cười nổi! - Tôi như chú mèo bị xách tai - Buông tôi ra!
- Tôi không buông, đã bao lần em trốn tôi rồi, lần này thì đừng hòng, nếu
muốn ngã lăn dài trên sân thì em cứ việc chạy đi. Kể ra thì tôi cũng phải ghi
ân chiếc giày của tôi chứ! Không có nó dễ gì tôi tóm được con chim xanh
này!
Nước mắt vòng quanh, môi tôi run lên:
- Anh ác lắm!
- Em còn ác hơn anh nhiều mà!
Nhưng hình như nước mắt tôi làm chàng mềm lòng. Chàng dìu tôi lại một
góc vắng, cho tôi ngồi xuống một băng đá thấp.
- Nãy giờ trừng phạt em quá đỗi, bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm
chỉnh.
Việc làm đầu tiên của tôi là tháo đôi giày, chàng cười, nhìn thái độ giận dữ
của tôi.
- Nhẹ tay chút chứ Phương Kỳ.
Tôi lầm bầm:
- Tôi không biết làm sao anh cứ trêu chọc tôi hoài trong khi tôi có làm gì
thất lễ với anh đâu!
Khiết Anh đứng trước mặt tôi, chàng chầm chậm nhìn tôi, tôi lờ đi ngồi
chống cằm chân bắt chéo chữ ngũ thật kên, Khiết Anh lắc đầu:
- Em không biết tại sao ư?
- Không!
Chàng hắng giọng:
- Tại vì anh yêu em, em nghe chưa Phương Kỳ?
- Anh yêu tôi?
Tôi nghẹt thở tim đập thình thịch, chàng vừa nói gì? Khiết Anh lập lại:
- Phương Kỳ! Anh yêu em, anh yêu em vô cùng!
Máu trong tim tan loãng, tâm hồn thì đang lên cao. Tôi không biết làm gì,
chỉ biết đứng ngu si nhìn chàng, nhìn mãi. Khiết Anh nâng bàn tay nhỏ
xinh của tôi lên luồn những ngón tay của chàng vào những ngón tay búp
măng của tôi, giọng chàng êm ái cực kỳ quyến rũ:
- Phương Kỳ! Anh đã xao xuyến ngay từ đầu khi nhìn thấy em, hôm em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.