CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 87

một cái mà em đã riu ríu lên xe hắn ngay! Hừ! Hôm đó nhìn bộ mặt xanh
mét của em mà tôi tội nghiệp chứ không tôi cho cả hai vô bệnh viện!
- Anh hung ác thật! Làm cho tôi sợ đứng tim.
- Đáng lắm! Ai biểu em cứ trốn anh mãi, bộ nhìn mặt anh cô hồn lắm sao
Phương Kỳ? Liêu Đông làm em thích hơn phải không?
- Xét ra hắn cũng không dở trò du côn với tôi!
- Sao? Em cho là tôi giở trò du côn?
Khiết Anh nổi giận, đột nhiên chàng lôi tôi ra giữa sân, những chiếc bánh
xe ma quỷ dưới chân trơn trượt. Tôi như mất hết điểm tựa chới với chúi vào
người chàng. Nhìn xuống tôi thấy Khiết Anh cũng mang giày patin, ý nghĩ
nãy giờ chàng đã vui đùa với Ánh Tuyết làm tim tôi nặng xuống. Như chú
hề múa rối, tôi cố gắng giữ thăng bằng:
- Buông tôi ra! Ái da! Anh định đưa tôi đi đâu đây? Tôi chưa biết trượt
băng mà!
- Anh dẫn em đi thực tập!
- Tôi không muốn gọi anh bằng thầy!
- Không cần em gọi bằng thầy. Chỉ cần em gọi Khiết Anh là đủ.
- Buông ra!
- Đừng la nữa cô bé! Nếu tôi buông ra cô sẽ té liền, tôi không muốn nhìn
chiếc mũi xinh xinh này bị dập và sưng vù như trái cà chua chín.
Quả vậy Khiết Anh đang kéo tôi đi vù vù, chàng điều khiển đôi giày thật
khéo léo trong lúc tôi như chú mèo đi hia chỉ biết sợ té bám vào vai chàng.
Đấy là điều tôi không muốn tí nào cả, tôi bực muốn phát khóc. Khiết Anh
đã khôi phục nụ cười trên môi, chàng nheo mắt:
- Đứng yên để tôi đưa Phương Kỳ đi nhé!
Vùng vẫy như chú cá chép lúc này dễ dẫn tới cảnh hai đứa té bò càng lắm.
Sân trượt ngả nghiêng trong mắt tôi, hình như Khiết Anh cố ý làm cho tôi
chóng mặt bằng cách đảo qua đảo lại. Ôm cứng cánh tay chàng tôi luống
cuốn muốn chảy nước mắt, không hiểu sao tôi ngu quá xỏ chân vào đôi
giày mắc gió này làm gì? Đã vậy Khiết Anh còn trêu:
- Coi kìa! Ai cũng vui hết chỉ có mình Phương Kỳ mặt mày bí xị chẳng
giống ai hết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.