CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 86

xách ra. Trong lúc tôi còn bỡ ngỡ thì Bội Tần nhanh chóng mang giày vào
chân lao đi, tôi la lên:
- Ê! Chờ tao với chứ!
Tiếng Bội Tần vọng lại:
- Chờ chút tao quay lại ngay bây giờ!
Còn một mình tôi tò mò nhìn quanh với cặp mắt hiếu kỳ, những cặp thanh
niên nam nữ lướt bay qua, kể cũng vui. Tôi bước tới chiếc ghế đá gần đó,
tháo giày ra gởi rồi bắt đầu xỏ chân vào patin, những chiếc bánh xe khua
lách cách, tôi đang co chân chăm chú siết chặt sợi dây ghì ở cổ chân thì
bỗng có một bàn tay đặt nặng lên vai. Ngước lên, tia nhìn chạm phải khuôn
mặt buồn với mái tóc vuốt cao: Uông Khiết Anh!
- Phương Kỳ! Sao em lại đến đây?
Sự bất ngờ làm tôi chết sững, dáng điệu thật buồn cười: mắt tròn xoe,
miệng mở hé, một chân đang co lại lơ lửng trong không khí, một giây sau
tôi mới tỉnh, thả chân xuống đất. Khiết Anh cũng lộ vẻ xúc động không
kém:
- Phương Kỳ! Em đến đây làm gì? Với ai?
Chàng còn quan tâm đến tôi chi nữa? Tấm tức nhìn về phía chàng để tìm
Ánh Tuyết, có lẽ nàng đang theo dõi chúng tôi. Không muốn cho Ánh
Tuyết hiểu lầm, tôi đưa tay gỡ bàn tay chàng trên vai. Thật mau, tay tôi bị
chàng nắm gọn:
- Em chưa chịu trả lời câu hỏi của anh mà!
Tôi cố cựa quậy mấy ngón tay để thoát thân mà không được, bậm môi nhìn
Khiết Anh, sao chàng cứ ỷ mạnh ăn hiếp tôi hoài vậy?
- Bỏ tôi ra, đừng để người ta nhìn thấy!
Khiết Anh ương ngạnh:
- Bỏ ra cho em trốn mất à? Em đi với ai mà sợ người ta nhìn thấy? Với Liêu
Đông phải không?
Thực sự Liêu Đông đã về Hương Cảng rồi, nhưng tôi vẫn gật đầu:
- Đúng vậy! Anh biết vậy thì đừng có nắm tay tôi nữa!
- Đi chơi với Liêu Đông? Sao trước kia em bảo không được đi đâu hết?
Anh năn nỉ mấy lần anh lạy lục mà em vẫn khăng khăng. Hắn mới cười có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.