CÁNH CỬA - Trang 134

Gã sống ở ngay gần công ty, đi bộ phỏng chừng mười phút là tới nơi.

Ngày thường gã rất ít khi đi bằng ô tô, dù đó là xe công ty cấp cho và cũng
chẳng bao giờ thấy đòi tiền xăng.

Lúc ngang qua vườn hoa, có một người thanh niên cao to chợt xuất

hiện, anh rảo bước tới trước mặt gã, điệu bộ chất phác:

– Thưa thầy, em chỉ muốn xin chữ ký của thầy thôi. Em chính là người

đã gọi điện cho thầy và đã chờ ở đây suốt cả chiều rồi.

Gã nhà văn nhìn người đối diện bằng ánh mắt soi mói rồi khẽ nhếch

miệng đáp:

– Ồ… Xin lỗi…

Chàng thanh niên đã chuẩn bị từ trước, anh lấy ra một cuốn vở trắng

tinh rồi đưa ngay cho gã kèm theo một cây bút. Gã đón lấy và viết bừa
dòng chữ: “Khi nỗi kinh hoàng được hấp thụ, nó sẽ trở thành chất dinh
dưỡng cho lòng dũng cảm”.

Gã nguệch ngoạc ký tên rồi trả cuốn tập cho chàng thanh niên. Anh ta

nở nụ cười với niềm cung kính tràn trề:

– Em cảm ơn thầy! – Rồi quay mình bước di.

Gã nhà văn vẫn đứng đó. Gã nhìn theo bóng dáng người con trai với ánh

mắt đầy ngờ vực mãi cho đến khi anh ta rẽ khỏi cổng lớn và biến mất. Từ
đầu chí cuối người thanh niên không ngoảnh đầu lại lấy một lần.

Gã chậm rãi sải bước. Gã đi, đi mãi rồi lại dừng chân, nhìn về hướng

người con trai biến mất một lần nữa.

Từ chối gặp mặt là việc gã có thể làm nhưng chặn tin nhắn thì không.

Mấy bữa nay tin nhắn gửi đến cho gã nhiều lên một cách bất thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.