CÁNH CỬA - Trang 155

khai mờ câu chuyện. Trong quá trình ghi hình, gã như nghe thấy tiếng gì đó
nên quay lại nhìn những hai lần.

Sau ấy, gã hỏi: “Mọi người có biết, cô gái ấy tên gọi là gì không?

Thật ra gã cũng chẳng biết họ tên cô gái là gì vì đạo diễn đã dàn dựng

như thế nhằm kéo dài cảm giác kinh hoàng tới tận những giây phút cuối
cùng. Gã thì thầm đọc lên một cái tên, có lẽ là ba chữ “Cố Phán Phán”
nhưng cố ý khiến khán giả không nghe rõ. Tiếp đó, gã nói: “Không nghe rõ
sao? Vậy thì thôi. Nếu nghe rõ, các bạn sẽ càng kinh hãi hơn đó…” Và như
vậy, câu chuyện sẽ để lại một góc khuất tăm tối mãi tồn hiện trong tâm trí
khán giả.

Đúng lúc đó, người con gái ấy lẳng lặng nhô lên sau ghế sô pha… Xem

đến đây, gã nhà văn hốt hoảng quay sang cầu cứu Mễ Gia, nhưng cô vẫn
chăm chú dõi theo màn hình.

Trong thước phim, gã nhà văn nhảy phắt dậy và quàng chân lên cổ bỏ

chạy để rồi trên màn ảnh chỉ còn lại dãy hành lang hun hút, chiếc ghế sô
pha cô độc và cả người con gái kia nữa…

Tòa nhà đạo cụ chìm trong sự im lìm đến chết chóc.

Cô gái cứ trân trân đứng đó. Thước phim như thể bị dừng hình.

Cứ như thế, rất lâu, rất lâu sau, cuối cùng cô cũng rời khỏi chiếc ghế,

lững thững bước tới sát màn hình, ánh mắt như đang nhìn thẳng vào Mễ
Gia và gã nhà văn. Cô mặc chiếc váy lụa trắng, khẽ phiêu du trong gió nhẹ
như vô hình.

Cuối cùng, cô dừng lại ngay trước ống kính, vén làn tóc dài buông rủ,

để lộ ra gương mặt dầm dề máu. Cô ghé khuôn mặt ri rỉ máu ấy vào, mỗi
lúc một gần cho đến khi choán hết toàn bộ ống kính rồi nói câu gì đó bằng
giọng khàn khàn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.