CÁNH CỬA - Trang 247

nhau, người chị đứng thẩn thờ nơi sân ga, những giọt lệ đuổi nhau trên bờ
má.

Sau khi Du Huy rời khỏi Tây Kinh, Cố Phán Phán chẳng lên lớp bữa

nào nữa. Độ mười mấy hôm sau, cô bèn làm thủ tục thôi học.

Chốn đô thị xa hoa này giống như một người đàn ông. Cô đã từng hết

mình khao khát, đã từng ước mong được đứng gần người ấy, hòa vào người
ấy. Nhưng rồi người đàn ông chỉ chọn lấy thân xác xuân thì của cô, lạnh
lùng trả lại cho cô cọc tiền. Cô muốn thay đổi sự thật ấy thì người đàn ông
bỗng nhiên trở nên cau có, khuôn mặt tỏ ra gay gắt dữ dội.

Sự thay đổi đột ngột ấy khiến thẳm sâu trong cô cảm thấy sợ hãi.

Mấy sinh viên cùng phòng hay tin Cố Phán Phán sắp rời khỏi Tây Kinh

cũng không tỏ ra ngạc nhiên là mấy. Cố Phán Phán tới đây học chưa đầy
hai năm mà mối quan hệ xã hội đã vô cùng phức tạp, lên lớp thì cứ bữa đực
bữa cái…

Nhưng dù thế nào thì tất cả cũng là chị em cùng phòng nên tâm trạng

mọi người cũng không lấy gì làm vui. Tất cả bèn hẹn nhau mỗi người góp ít
tiền, chọn một quán cơm gần trường làm một bữa tiễn Cố Phán Phán lên
đường.

Hôm ấy là ngày mùng tám tháng năm, ngày nụ cười thế giới.

Quán ăn không rộng lắm, chỉ có mấy chị em cùng ngồi một bàn khách.

Giữa không trung, dăm ba con ruồi đang bay vo ve không mệt nghỉ. Dưới
bếp, tiếng thái thịt cứ vang lên: “Bập, bập, bập, bập…”

Hôm nay Cố Phán Phán cắt tóc tém ngang tai, mặt không trang điểm.

Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, chiếc quần ngố màu hồng cùng đôi
giày du lịch màu trắng… Đây chính là nguyên bộ đồ cô từng mặc ngày lên
Tây Kinh nhập trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.