CÁNH CỬA - Trang 265

Thầy đành quay về phòng thiền, chợt thấy tiểu đồng vẫn nằm trên sạp

giường, gương mặt trắng như tờ giấy. Thầy sờ thử vào người nó, người hãy
ấm nhưng đã không còn thở.

Nó vừa mới tắt thở.

Ngày mùng tám tháng năm hôm ấy, gã nhà văn tới Thượng Thanh Quan

ở ngoại ô Tây Kinh xin xâm.

Nơi này hãy còn ít người nghe tên nên hương khói không vượng. Gã

cũng không biết, chẳng qua mấy hôm trước có người trong công ty tình cơ
giới thiệu nơi này xin xâm rất linh, gã liền đi ngay.

Những nơi chùa chiền, miếu mạo hay đạo quán bề thế nguy nga, hương

khói nghi ngút, du khách chật cứng thường rất không đáng tin cậy, hơi
người mạnh quá xua át cả khí thần.

Bậc đá lên núi gồ ghề nhấp nhô, chốc chốc lại trơ ra một túm cỏ dại.

Đường lên núi rất đỗi an tịnh, ngoài gã ra chẳng còn bóng dáng ai khác.
Một trận gió cuốn tới từ đằng xa, luồn qua những nhành cây rung lên âm
thanh nghe xào xạc. Có lẽ đường xa quá nên gió chưa kịp thổi tới mái tóc
hắn thì đã tan biến ngay giữa chừng…

Thượng Thanh Cung nhỏ xíu, nằm chót vót trên tận đỉnh núi, hình như

đó là một căn tứ hợp viện. Chỉ có một gian điện duy nhất, cửa treo hoành
phi trạm ba chữ vàng “Tam Thanh Quan”, bên trong thờ ba vị thiên tôn
Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh.

Leo được đến nơi, gã nhà văn thở phì phò vì đuối sức. Gã bước vào Tam

Thanh Quan, rút lấy nắm hương từ trong án thắp lên rồi sì sụp khấn vái.
Ngay lúc ấy, từ trong gian buồng nhỏ tối mò có một người bước ra. Gã nhà
văn quay lưng lại nhìn, thì ra đó là một đạo sĩ già nua, thân hình ốm o mình
khoác đạo bào xanh lam, chòm râu đã nhuốm màu hoa râm, mái tóc dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.