CÁNH CỬA - Trang 321

Tiểu Nhụy không thích anh cứ dựa dẫm mãi vào cha mẹ. Cô cũng

không muốn lấy nhau xong hai vợ chồng cứ nụp mãi dưới đôi cánh của
người đi trước và hưởng thụ che chở ấy. Vì thế cô mới từng hỏi anh: “Anh
yêu, chúng ta sẽ ở chung với bố mẹ sao?”

Đêm hôm đó, Tát Nhĩ Hạnh lại nằm mơ thấy khu tứ hợp viện âm u ấy.

Trên chiếc giường cưới, vẫn còn vương lại ít táo đỏ và lạc. Quan khách

đến dự đều đã đi về cả, căn phòng tân hôn chìm trong yên tĩnh. Tiểu Nhụy
ngồi lặng bên mép giường, ngượng ngùng nhìn ra giữa căn phòng. Ở đó là
một chiếc ghế thái sư gỗ hồng mộc. Anh khẽ khàng đi tới bên và ghé vào
tai cô:

- Tiểu Nhụy, anh đến rồi.

Tiểu Nhụy ngoảnh đầu nhìn và thẹn thùng nói:

- Bái đường xong rồi anh mới đến! Em tìm anh khắp nơi.

Tát Nhĩ Hạnh vội xin lỗi:

- Bố mẹ anh không đồng ý…

- Em sớm biết là hai bố mẹ không đồng ý rồi… - Tiểu Nhụy nói.

Tát Nhĩ Hạnh nhìn quanh quất bốn bề rồi nói:

- Vậy bây giờ em xuất giá về nhà anh hay anh tới nhà em ở rể nhỉ?

Tiểu Nhụy bụm miệng cười:

- Dĩ nhiên là anh tới nhà em ở rể rồi.

Tát Nhĩ Hạnh thở phào:

- Thế thì tốt! Nào, để anh giúp em cởi mũ phượng với khăn choàng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.