CÁNH CỬA - Trang 351

Thượng Hải, ký giả đã hẹn được thời gian phỏng vấn qua điện thoại nhưng
khi gọi tới thì cô ca sĩ không nhấc máy. Biên tập đành lấy tạm trên mạng
một mẩu tin văn hóa rồi lấp vào mục giải trí.

Nếu cô ca sĩ không lái xe đâm phải một công nhân ngoại tỉnh người

Quý Châu, đang phải sốt sắng giải quyết hậu quả thì đã không có chuyện
không nhấc điện thoại.

Nếu người công nhân ấy không tới khu dân cư sang trọng kia để thăm

cô em gái đang làm công nhân vệ sinh ở đó thì đã không bị ngã trước mũi
xe cô ca sĩ.

Nếu em gái người lao động ấy không buồn bã vì thất tình, thì đã không

gọi điện kêu anh trai tới. Hồi còn học cấp ba, cô và người con trai ấy yêu
nhau. Sau đó, cô rời xa vùng núi Quý Châu lặn lội tới Thượng Hải, bạn trai
cô đi lính ở Nội Mông Cổ. Tuần nào họ cũng viết một phong thư nồng ấm
trao tay, không hề có dấu hiệu của sự tan vỡ…

Nếu người con trai cao 1 mét 82 ấy không lọt vào mắt xanh của một nữ

quân nhân, thì anh đã không vứt bỏ cô bạn gái hiện thời của mình. Anh làm
lính rada ở Nội Mông Cổ, cô gái kia trong đội văn nghệ cơ quan Đại Đồng
Sơn Tây, vượt xa xôi ngàn dặm tới liên đội liên hoan, mới gặp chàng lính
kia đã phải lòng. Cha cô là cán bộ cấp cao trong quân đội, chẳng mấy chốc,
cô đã nhờ vào quan hệ để anh lính kia được điều về Đại Đồng.

Nếu cô gái quân nhân ấy không đến Nội Mông Cổ liên hoan thì đã

không quen biết anh lính. Ban đầu danh sách đội văn nghệ không có cô ấy,
nhưng một cô gái Cam Túc trong đó vừa hay lại có cha đến thăm nhân
chuyến công tác tới Đại Đồng. Cô gái Cam Túc ấy liền xin nghỉ, đội trường
phải thay người.

Nếu cha của nữ quan nhân kia không đến Đại Đồng, thì cô ấy đã không

xin nghỉ phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.