CÁNH CỬA - Trang 43

trạc bốn, năm tuổi của gia đình nào đó mặc áo hoa tươi rói đang lúi húi đào
giun nơi bờ ruộng…

Một sinh mệnh xanh tươi mới khi nào vẫn còn đang hân hoan nhảy múa

bỗng chốc kết thúc câm lặng ngay tại nơi đây, chẳng khác nào một màn
pháo hoa giữa trời đêm đã đến hồi tàn úa. Nhưng rồi ngay sau đó, một đợt
pháo hoa khác lung linh hơn, rực rỡ hơn lại nhanh chóng tỏa bùng khiến
người ta lại vội vàng thưởng ngoạn kẻo bỏ lỡ.

Người đàn ông thọt định quay về thôn trước khi trời tối, nhưng nửa

đường, lốp xe không may cán phải đinh nên ông đành xuống xe dắt bộ.

Mãi mới gặp được một quán sửa xe đạp, nhưng đàn ông trong quán đã

ra ngoài cửa hàng mua keo dính săm, chỉ còn có đàn bà ở lại. Đàn bà chỉ
biết vá áo cho đàn ông, thế nên đàn ông mới biết vá săm xe.

Ông ta đành nhẫn nại ngồi chờ trước cửa.

Thật ra người đàn ông sửa xe kia đã đến cửa hàng bán keo dính săm từ

lâu, nhưng cửa hàng ấy lại chỉ còn đàn ông, đàn bà đã đi đâu mất. Mà đàn
bà mới là chủ quán, đàn ông chỉ là người nhà, anh ta làm việc tại công
xưởng, hôm đó được nghỉ vì là chủ nhật. Anh ta chỉ biết cái nhẫn cưới trên
ngón tay vợ đáng bao nhiêu tiền chứ chẳng rõ keo dính săm bán bao nhiêu
đồng. Người đàn bà của anh vừa sang nhà mẹ đẻ đón cháu…

Nhìn mặt trời mỗi lúc một khuất dần về phía tây, lòng lão thọt nóng ran

như lửa đốt, đương toan bỏ đi thì người đàn ông sửa xe bất chợt quay về.

Chiếc xe được vá săm rồi bơm hơi, người đàn ông thọt vội vã phóng xe

như ngựa vía về phía thôn Huyền Quái.

Ông ta đi mãi không dừng giống như câu chuyện trong cuốn sách này

cứ tiếp diễn liên hồi. Bóng chiều lại mặc sức bủa vây khắp vòm trời không
gì cản nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.