CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 137

1

Lời Giải Đáp

Đ

ầu óc tôi quay mòng mòng. John đỡ Elizabeth khỏi vòng tay tôi. Giọng

Victor phá vỡ thinh lặng đang ngự trị trong căn phòng tang ma ấy.

“Đây là lời giải thích khả dĩ duy nhất. Patrick và Alice chưa bao giờ rời đi

mà không nói lời từ biệt. Như chính ông đã nói, ông thanh tra, họ phải rất
may mắn mới sống sót khỏi vụ việc lần này.”

Hoàn toàn mất phương hướng, Drew không đáp lại. Ông quỳ xuống xem

xét thi thể. Một lúc sau, ông đứng dậy và châm một điếu thuốc với bàn tay
run rẩy.

“Chắc hẳn họ đã phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết,” ông ta nói với

giọng run rẩy. “Có những vết khía kì lạ trên bụng của hai nạn nhân. Cả hai
người đều bị đâm xuyên qua tim. Tôi đoán họ bị sát hại khoảng chừng bốn
mươi tám tiếng trước, vào lúc nửa đêm, xét từ quần áo của họ.”

“Nhưng ô tô và hành lí của họ đã biến mất,” tôi kêu lên. “Ai có thể…”
“Tên giết người,” Drew chen vào. “Đó là điều đương nhiên. Sau khi giết

bọn họ, hắn sắp xếp đồ đạc như thể họ đột ngột rời đi.”

“Lạy chúa tôi!” Victor rên rỉ. “Và mọi thứ diễn ra ngay trên đầu tôi, lúc

tôi đang ngủ!”

Drew nhìn vào mắt ông.
“Tên sát nhân đã cực kì mạo hiểm. Phải có lí do cấp bách nào đó mới

khiến cho hắn hành động như vậy. Nhưng cũng có điểm mâu thuẫn. Một tên
sát nhân có đầy đủ lí do để hành động nhanh chóng - vì rất có thể ông
Darnley sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào và ngăn cản hắn - nhưng lại nán lại để
hành hạ hai nạn nhân. Kì quái. Thật sự rất kì quái.”

“Đây là đâu? Ôi, John, anh yêu, đáng sợ quá, chúng ta đi thôi! Em không

muốn ở thêm một giây nào trong ngôi nhà kinh khủng này nữa.”

John, vẫn đang ôm vợ mình trong tay, dỗ dành em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.