"Chúng ta ra ngoài thôi," cô nói. "Báo nói rằng có một lễ hội ở chỗ gọi
là Thị trấn San Diego cổ tối nay. Chúng ta đến đó và nhảy cho đến khi nóng
người lên rồi trở về và làm tình trên cái ghế tím gớm ghuốc trong phòng
khách của anh.
Wes cười. "Cái gì? Tại sao?"
"Anh cần lý do chính đáng để giữ nó lại trong phòng khách," cô bảo
anh, cười vang khi nhảy ra khỏi tầm với của anh. "Anh cần có một kỉ niệm
nóng bỏng với nó, để mà khi có người đi vào và nhìn thấy, anh có thể nói,
‘Tôi giữ cái ghế đó vì có lý do.’ Và khi họ nhìn anh, anh có thể cười mà nói
"Mmmm, yeah. Tôi biết nhìn nó như đấm vào mắt, nhưng, ông biết đấy, tôi
thực sự thích cái ghế cũ đó.’"
Điện thoại reo, Britt nhấc lên. "Ngôi nhà xấu xí của Wes Skelly. Tôi
giúp gì được cho ngài?" Một khoảng lặng. "Xin chào?" cô nói. Cô chìa ống
nghe cho Wes. " Em nghĩ em đã dọa cho họ sợ."
"Skelly," anh nói vào điện thoại, nhưng chỉ có một tiếng click như thể
ai đó ở đầu bên kia đã cúp máy.
"Xin lỗi."
"Không," anh nói. "Đừng lo. Anh nghĩ có vấn đề gì đó ở công ty điện
thoại. Anh đã nhận rất nhiều những cuộc như vậy ở chỗ em. Nếu đó là từ
đội, họ đã để lại lời nhắn. Còn Andy sẽ gọi vào di động anh. Ngoài ra, anh
sẽ nhận ra giọng em." Anh hôn cô. "Vậy em có muốn ra ngoài không?"
"Anh thì sao?"
"Yeah," anh nói. "Thị trấn San Diego cổ không quá xa. Chúng ta có
thể đi bằng mô tô của anh."