phải cảm thấy nỗi đau mất mát khi không có gì để mất. "Em sẽ không chết,
anh yêu. Em không phải là Ethan."
"Oh, hoàn hảo," anh nói, cơn giận dữ khét tiếng của Skelly lóe lên.
"Mang Ethan vào chuyện này. Tại sao lại không? Biến cái này thành lễ hội
khốn khổ đi."
"Em nghĩ mọi việc anh làm đều khởi nguồn từ cái chết của Ethan,"
Brittany nhẹ bảo anh. "Mọi thứ. Chuyện tình cảm của anh với Lana - vợ
một người bạn thân. Tình đơn phương - thật thích hợp với anh. Anh không
thể đánh mất cô ấy vì cô ấy đâu phải của anh. Trừ việc anh cũng không thể
chiến thắng. Anh không bao giờ có thể chiến thắng, không bao giờ có thể
hạnh phúc khi..."
"Nhìn này," anh nói. "Anh thật sự không hứng thú với chuyện này.
Anh sẽ đi làm một giấc. Nếu em muốn nằm với anh, tốt thôi. Nếu em
không muốn, cũng không sao."
Nhưng cô chặn trước cửa dẫn vào phòng ngủ. "Hôm nay anh đã nói
anh sợ hãi. Anh sợ cái gì, Wes?"
Anh không trả lời.
Anh không cần làm vậy, cô đã biết. "Anh sợ em bị thương nặng hơn
bề ngoài," cô nói. "Anh sợ em bị thương nghiêm trọng. Và nếu thế thì sao?"
Wes lắc đầu. "Brittany, đừng. Anh đã phí quá nhiều thời gian. Chẳng
thú vị chút nào."
"Nếu em bị thương nặng," thay vì đó cô lại hỏi, "sẽ là lỗi của ai?"
Anh hít vào và thốt ra một từ.