cô ấy rất mỏng manh và sẽ vỡ nếu anh ôm quá chặt. "Cô biết là chỉ một câu
nói thì không thể khiến cho sự việc xảy ra được mà."
"Anh ta là một tên tệ bạc," cô nức nở trên vai anh, "Nhưng Lana yêu
anh ta. Tôi thực sự không muốn anh ta chết."
"Tôi biết," Wes nói. "Và tôi chắc chắn Lana cũng biết điều đó."
"Tôi chỉ nghĩ là chị ấy xứng đáng với người tốt hơn."
"Cô ấy xứng đáng với một người yêu cô ấy chân thành," Wes nói. "Tất
cả mọi người đều thế."
"Tôi đáng lẽ phải nói với mọi người nên rời đi." Amber nhìn anh qua
làn nước mắt. "Lana bảo chị ấy sẽ uống một viên thuốc ngủ bác sĩ đã kê
cho, và...Nhưng có lẽ anh nên ở lại."
"Tôi không nghĩ..."
"Có lẽ anh có thể làm cho chị ấy cảm thấy khá hơn, khiến cho chị ấy
bắt đầu nghĩ về tương lại. Có thể..."
Tương lai? "Đó không phải là ý hay."
Amber hơi lùi lại. "Tại sao không?"
Anh thở dài. "Lana không cần nghĩ về tương lai hôm nay. Cô ấy cần
được được đau buồn. Và đó không phải là nhìn về phía trước. Nó là nhìn về
phía sau và well, hiện tại. Chịu đựng điều này trong vài ngày, vài tuần nữa."
"Chị ấy cần ai đó ở bên," Amber đáp lại, lau mặt bằng tay và bước hẳn
ra khỏi vòng ôm của anh. "Chị ấy cần ai đó yêu chị ấy."
"Đó là lý do cô ở đây," Wes dịu dàng nói. "Đúng không?"