Nhưng những gì hắn nói không quan trọng, vì cô biết hắn đang nói về
ai. Hắn ta đang nói về Wes. Chúa đáng kính. Hắn nghĩ Wes là...
"Tại sao ông lại muốn nói chuyện với anh ấy?" cô hỏi, cố gắng không
ra vẻ thù địch hoặc hùng hổ, chỉ thuần túy tò mò.
"Tao sẽ không nói," hắn ta bảo cô. "Là mày." Hắn gọi cô bằng một cái
tên làm xóa tan mọi nghi ngờ. Chính hắn đã để lại tin nhắn tục tĩu đó trên
máy trả lời của cô.
"Tại sao?" cô dai dẳng. "Ông muốn tôi nói gì với anh ấy? Tôi không
hiểu."
"Bảo nó đến đây. Ngay bây giờ."
Nỗi sợ làm cho tay chân cô ngứa ran và cô không thể ngăn mình liếc
nhìn khẩu súng trên bàn.
"Tại sao?" cô hỏi lần nữa với vẻ can đảm hơn xa những gì mình đang
cảm thấy. Sẽ không có chuyện cô gọi Wes đến để tên chó đẻ điên khùng
này có thể bắn anh. "Ông muốn làm gì anh ấy?"
"Chỉ việc gọi nó đến đây. Số của nó là gì?"
"Tôi không nhớ," cô nói dối.
Hắn ta nhặt súng lên và chĩa vào cô. "Số của nó là gì?"