CẢNH SÁT ĐẶC NHIỆM TEXAS - Trang 345

- Có thật là em đã nói điều mà anh vừa nghe thấy không?

Cô mỉm cười.

- Chúng mình chưa bao giờ mở cái ngăn kéo đó, - cô nhắc anh nhớ lại.

Anh không nghe cô nói nữa. Đặt tay lên bụng cô, anh ngắm cô như thể

cô vừa mới giải được một điều bí ẩn của cuộc đời vậy.

- Ôi, lạy Chúa... Một cảnh sát đặc nhiệm nhỏ, con trai hoặc con gái. Một

món quà Noel tuyệt vời làm sao, Josie! - Anh thì thào và nghiêng người ôm
hôn cô thật trìu mến. - Anh thật sự là một người may mắn.

Cô mỉm cười dưới những nụ hôn của anh và ôm ghì lấy anh.

- Không, - cô phản đối. - Em mới là người không biết giữ vận may của

mình. Em không biết mình đã làm gì mà xứng đáng với may mắn đó...

Ngoài trời, gió đã bốc lên. Mùa thu đang tràn xuống những cánh đồng

đầy sương mù, lạnh giá và nhiều mưa. Nhưng trong căn phòng của họ, hơi
ấm dịu dàng đang trị vì, hơi ấm mà không đâu trên trái đất này, ngay cả
băng tuyết ở Alaska có thể lấn át. Josie tự nhủ họ sẽ mừng Noel đầu tiên ở
dây, chắc chắn là như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.