CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 396

thư hùng trên chiến trường, một trận thư hùng thật sự. Nói thế cũng có lý
do. Sống ở đời, người ta cần có một người bạn tâm giao, lại cần có một đối
thủ đích thật. Trớ trêu thay, chính cậu lại có cả “hai con người đó” trong
tim tôi.

Giờ đây, sau biến cố vừa qua, có lẽ chiến tranh giữa hai miền sẽ khép

lại. Chúng ta đã không còn đứng ở hai đầu chiến tuyến nữa. Thôi thì từ bây
giờ, chúng ta xem như là bạn nhé. Mỗi năm chúng ta se lại gặp nhau. Ước
mơ đất nước hùng cường của cậu, hãy để cho tôi gánh vác. Yên nghỉ nhé,
bạn của tôi”.

Đoạn, Bàn vái lạy ba cái rồi đứng lên. Trịnh Hoài Đức ở bên cạnh cũng

bất giác cảm thấy mến mộ vị Vương gia trẻ tuổi của nhà Tây Sơn này. “Có
lẽ, họ là những thiên tài thật sự. Chỉ những thiên tài mới hiểu được thiên
tài. Dù chỉ qua vài ba lần gặp gỡ hay đối đầu, họ vẫn có thể trở thành bạn
tri âm”, ông thầm nghĩ. Như nhớ lại điều gì, Trịnh Hoài Đức vội nói với
Bàn:

- Vương gia! Trước lúc mất, Thái tử có để lại một bức thư. Ngài bảo

giao cho tướng quân có địa vị cao nhất, nhờ chuyển tận tay nhà vua của các
vị.

- Thế à? Vậy tôi sẽ nhận và trao tận tay Quang Toản.

- Thôi, mời Vương gia và hai vị tướng quân đây vào nhà khách, chúng

ta sẽ nói chuyện.

Trở về nhà khách, mọi người phân chủ khách rồi ngồi xuống. Khi câu

chuyện chưa kịp bắt đầu thì có một người lính Tây Sơn tìm đến:

- Bẩm báo Vương gia! Ty chức có việc cần báo.

- Có việc gì, ngươi nói!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.