CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1057

"Chưa tới hai khắc đồng hồ. Cơ cứ việc yên tâm, có ba mươi người

chúng ta che chở, không ai dám động một sợi lông của cơ."

Trong sự an tĩnh tuyệt đối, một hồi lâu sau, Trương Khởi mới lên tiếng:

"Biết, ngươi lui ra đi."

"Vâng"

So sánh với Trương Khởi im lặng, A Lục lại vui mừng, nghe tin tức Lan

Lăng Vương rời đi, nàng ấy liền nhảy cẫng lên, ôm Trương Khởi hoan hô
nói: "Thật tốt quá A Khởi, rốt cuộc không ai trừng ta rồi."

A Lục không hiểu, mình đắc tội Lan Lăng Vương chỗ nào, rõ ràng mình

là một tỳ nữ rất xứng chức rất tận trung, chung quy lại cứ bị hắn dựng mày
trừng mắt bới lông tìm vết, huyên náo đến nàng lo lắng hoài.

Nhìn thấy A Lục vui vẻ như thế, Trương Khởi cũng cười một tiếng.

Nàng khác A Lục, từ khi đi theo Lan Lăng Vương, nàng chưa bao giờ rời
xa hắn, giờ đột nhiên rời xa, nàng có chút không thích ứng, cảm thấy trong
lòng trống rỗng, đảo mắt nửa tháng trôi qua rồi.

Lan Lăng Vương còn chưa có trở về.

Mà hoa đào đã nở đầy Nghiệp thành, cánh hoa phấn hồng trăng trắng,

bắt đầu rối rít rơi xuống trong mưa xuân, giữa ngã tư đường, trong vườn
hoa, lá cây dần dần chuyển nồng xanh lá.

Xuân, dần dần sâu.

Hôm đó, sau mấy ngày mưa liên tục trời rốt cuộc tốt hơn, trong suốt

xanh thẳm, trên bầu trời phía tây, mấy ánh đỏ tỏa sáng, chiếu cho trời đất
muôn hoa chói lọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.