CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1110

Tầm mắt bị thành tường ngăn lại, nàng không nhìn được đường phố,

không thấy được tường viện ở phủ Lan Lăng Vương, không thấy được
hàng liễu xanh xanh thấp thoáng nghiêng bóng ở trong biệt viện nữa.

Bất cứ cái gì nàng cũng không nhìn thấy được nữa.

Cảnh tượng lúc tới đậy lại ùa về trong trí óc, nàng bị người kia ôm vào

trong ngực, vô cùng ấm áp. Vậy mà lúc đi lại vội vội vàng vàng, ở trong
tiếng nước chảy róc rách, Trương Khởi thê lương từ từ quay đầu lại.

Có lẽ là nét mặt của nàng quá mức buồn bã, Lâu Tề giục ngựa đi mà có

chút không đành lòng, hắn đến gần nhỏ giọng bẩm với Trương Khởi: "Phía
trước ba trăm dặm, đã có kị binh của Hoàng thất phòng giữ, Thái hậu đã
điều năm trăm người đưa Trương cơ đi."

Hắn vừa nói xong, ánh mắt Trương Khởi liền sáng rỡ. Nàng cảm động

đến rơi nước mắt nói: "Đa tạ Thái hậu, nương nương quả nhiên là người từ
bi."

Trong xe ngựa, một cung nữ lạnh giọng nói: "Thái hậu đương nhiên là

người từ bi, nếu người mà có tâm hung ác, thì ban cho ngươi một ly rượu
độc là được rồi, hoặc vứt cô xuống sông phi tang, làm sao phải làm như thế
này"

Trong bóng tối lại nghe những lời như thế, thật làm cho người ta nơm

nớp lo sợ.

Trương Khởi nghiêm mặt, thật thấp nói: "Ta biết." Nàng mơ hồ nhớ lại,

Lâu Thái hậu thật sự không phải là người có thủ đoạn sắc bén. Nếu như bà
thật có lòng hung ác như vậy, thì ở trong cung này còn Lý thái hậu dung
nhan tuyệt sắc còn làm nhiều việc gây rối, cũng không thể còn sống đến
bây giờ. Còn có trượng phu của bà nữa, có nhiều cơ thiếp đến vậy, nhiều
thứ tử, thứ nữ như vậy, bà cũng đều đối xử với họ như nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.