CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 122

Nghiêng đầu nhìn quan bốn phía một lượt, nhìn thấy mấy cô tử đang

quấn lấy Trương Cẩm theo dòng người đi về phía trước. Trương Cảm
không ngừng quay đầu lại tìm Tiêu Mạc nhưng không thấy bóng dáng của
hắn? Cho đến khi Trương Cẩm không cam lòng biến mất theo dòng người
Trương Khởi mới quay đầu lại đi vào trong nhà.

Đi một hồi, nàng cuối cùng cũng thấy được bóng lưng của Tiêu Mạc.

Hắn đang ở giữa rừng vào thời kỳ mùa Xuân cây lá mới đâm chồi, lưng eo
thẳng tắp, trường bào mũ cao, bước đi nhẹ nhàng, quả thật là ung dung
phóng khoáng đến không nói được thành lời.

Trương Khởi đi nhanh vài bước, lại không nhịn được nhìn quanh bốn

phía.

"Không có ai đâu." Tiêu Mạc cười nhẹ nói: "Không cần lo lắng như thế."

Trương Khởi xấu hổ cười cười, cúi đầu đi đến gần hắn. Cách hắn năm

bước thì nàng dừng lại khẽ cúi chào.

Tiêu Mạc cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi môi nàng mấp máy, nhưng không

phát ra tiếng, không khỏi cười mà nói: "Muội không có chuyện gì muốn nói
với ta sao?"

Trương Khởi chớp hàng lông mi thật dài, lại cúi người chào hắn lần nữa,

ấp a ấp úng nói: "Tiêu Lang, không biết bức tranh kia?"

Giọng Tiêu Mạc khàn khàn như tiếng chuông buổi sáng tiếng trống

hoàng hôn rung động lòng người, "A Khởi chỉ muốn hỏi về bức tranh kia
thôi sao?"

Giọng hắn tựa như hữu tình lại như vô tình, êm tai như thế khiến cho

lòng người mềm nhũn. . . . . .

Trương Khởi ngẩng đầu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.