Trương Khởi đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh màn cửa sổ bằng lụa
mỏng, không nhúc nhích nhìn lá rơi xào xạc phía ngoài.
Nhìn dáng người cao cao thướt tha , Lan Lăng Vương đột nhiên phát
hiện giọng của mình nghẹn ở trong cổ họng.
Một hồi lâu, hắn mới hắng giọng một cái, dịu dàng gọi: "A Khởi."
"A Khởi."
Liên tiếp gọi mấy tiếng, nàng đều bất động không để ý tới. Lan Lăng
Vương bước nhanh đến phía trước, hắn đi tới sau lưng Trương Khởi, nặng
nề ôm lấy nàng..
Hắn liền đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt.
Nhìn vẻ trống rỗng trong ánh mắt của nàng, nước mắt đang lặng lẽ tuôn
rơi, Lan Lăng Vương liền buộc chặt hai cánh tay.
Hắn ôm nàng, chua chát nói: "Thật ra thì, chỉ là thêm một người." Hắn
thật thấp nói: "Về sau nàng ta sẽ ngụ ở Nghiệp thành, ngươi sẽ ngụ ở Tấn
Dương, có được hay không?"
Hắn cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: "Các ngươi không ở cùng nhau,
nên cũng không cần sáng chiều gặp mặt rồi. Còn nữa, ta sẽ không để cho
nàng ta khi dễ ngươi , bọn họ cũng đều đồng ý."
Nói tới chỗ này, hắn lắc lắc Trương Khởi: "A Khởi, nói Chuyện"
Trương Khởi không nói gì. Nàng chỉ là đưa tay ôm mặt, lớn tiếng khóc .
Vừa từ từ khóc, nàng vừa đứng ở trên đất.
Hai tay bụm mặt, Trương Khởi khóc đến thở không ra hơi.