CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1236

"... ... Đúng vậy." đảo mắt, Lan Lăng Vương lại nghiêm túc nói: "Ngươi

yên tâm, ta cũng đã thương lượng xong với gia tộc của bọn họ. Bọn họ
cũng đồng ý đối xử tử tế ngươi."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy. Ta không cho phép bọn họ nói không."

Giọng điệu thật là quả quyết.

Trương Khởi cười thê lương . Nàng cúi đầu, khàn giọng nói: "Ngươi đi

ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút."

"Không, ta muốn ở đây coi chừng ngươi."

"Đi ra ngoài đi."

"Để cho ta coi chừng."

Giằng co như vậy, chính là cả đêm.

Trong một đêm này, Trương Khởi ôm hai đầu gối ngồi dưới đất, không

nhúc nhích nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn lá thu rơi bên ngoài,
nhìn này cành cây xơ xác trụi lá.

Lan Lăng Vương vẫn canh giữ ở bên người nàng, đau lòng nhìn biểu

hiện tịch mịch kia.

Không biết tại sao, lúc Trương Khởi ngẩn người nhìn bầu trời hắc ám

bên ngoài, lại mang đến cho hắn một cảm giác tịch mịch cùng tang thương.
Hình như, nàng vĩnh viễn chỉ là một người như thế, hình như, thứ nàng
mưu cầu, vĩnh viễn cũng sẽ không lấy được, mà thứ nàng luôn hi vọng,
vĩnh viễn xa cuối chân trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.