CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1310

Lan Lăng Vương quay đầu lại. Đập vào mắt chính là Lan Lăng Vương

phi -- Trịnh Du đang ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, nước mắt ròng ròng
nhìn hắn.

Thấy Lan Lăng Vương giục ngựa chuẩn bị rời khỏi, Trịnh Du vội vàng

gọi: "Trường Cung." Xe ngựa đến gần Lan Lăng Vương, Trịnh Du nén lệ,
si ngốc nhìn hắn thút thít nói: "Trường Cung, trở về phủ thôi.... Đã về đến
Nghiệp thành rồi."

Nàng duy trì tư thế cực kỳ ưu nhã, nhưng nước mắt trên mặt, lại khó có

thể che giấu vẻ yếu ớt.

Lan Lăng Vương quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Thấy hắn rốt cuộc cũng nhìn mình, Trịnh Du tươi tỉnh trở lại, cười lên

một tiếng, trên mặt vẫn nén lệ, nhưng nụ cười lại vô cùng rực rỡ, tâm tình
kìm nén không nói ra được làm cho người khác thật đau lòng.

Mà ánh mắt của Lan Lăng Vương cũng có chút hoảng hốt.

Hắn nàng, đột nhiên, gọi khẽ: "A Du."

"Vâng, Trường Cung." Âm thanh dịu dàng mà mềm mại, lại lộ ra vẻ hiền

thục.

"Lúc A Khởi lừa gạt ta nhưng lại lại luôn thể hiện ra vẻ mặt giống với

ngươi bây giờ. Ta nhìn đã nhiều, nên nhìn một cái liền biết ngay là thật hay
giả."

Hắn từ từ nói: "Tựa như ngươi giờ phút này, là đang oán hận ta? Nếu oán

hận thì không cần cười đến đau thương như thế!"

Nghe thấy thế nụ cười trên mặt Trịnh Du lập tức cứng đờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.