Rõ ràng hắn không nhúc nhích, rõ ràng ánh nến sáng ngời, nhưng tự đáy
lòng của mọi người ở đây đều cảm thấy tịch mịch. Giống như người ở
trước mắt này, cho tới bây giờ vẫn luôn cô độc, không có bạn bè, không có
người thân.......
Lại cứ yên lặng như thế!
Tình cảnh như thế, bảo bọn hắn rời đi thế nào?
Trong lúc chúng hộ vệ cúi đầu thì giọng nói khàn khàn của Lan Lăng
Vương truyền đến: "Đi nghỉ ngơi đi, một mình ta yên tĩnh một chút."
Thời gian này, hắn vẫn thường một mình yên lặng. Còn yên tĩnh không
đủ nhiều sao?
Chúng hộ vệ giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn là trả lời một câu
"Vâng.", rồi chậm rãi lui ra. Khi bọn họ đóng cửa phòng liền nghe thấy một
tiếng thở dài sâu kín truyền đến, ở nơi này trong bóng tối, như vậy làm
người ta thấy thật chua xót.
Trong khi Lan Lăng Vương vội vàng hỏi thăm vị trí của Trương Khởi thì
đội ngũ sứ giả nước Tề, lồng lộng hùng dũng vào thành.
Trương Khởi biết được tin sứ giá đến lúc đang gảy đàn cho Vũ Văn Ung
nghe.
Gió xuân thổi lất phất, Vũ Văn Ung nằm ở trên sập, cặp mắt tựa như mở
tựa như nhắm. Lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn tự nhiên mà đến .
Tiếng đàn của Trương Khởi , ít đi mấy phần cố ý, nhiều hơn mấy phần
tang thương cùng phiêu diêu. Rõ ràng không kỳ ảo, nhưng lại phiêu diêu
như vậy, như hoa đào tháng ba , rất đẹp, lại làm người ta cảm thấy cô đơn
không cách nào tự chủ.