Vũ Văn Ung thích nghe tiếng đàn như thế này, nó giống như ở thời thời
khắc khắc nhắc nhở hắn, giống như đang cảnh cáo hắn, muốn hắn chú ý
đến lời nói của mình. Muốn hắn cẩn thận cẩn thận hơn nữa.
Nghe một hồi, Vũ Văn Ung liền mở mắt ra.
Hắn nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn Trương Khởi đang cách mình
năm bước.
Trương Khởi mặc xiêm áo màu đen, tà áo buông tới trên giường, tròng
mắt chuyên chú tấu cầm, trên mặt phụ nhân này không hề thấy được yêu
khí mà lại tinh khiết y hệt thiếu nữ.
Mới sống chung với nhau mấy ngày, hắn lại có ảo giác rằng mình cùng
với phụ nhân trước mắt này, cùng là một loại người.
Đang lúc này, đôi tay nàng phất một cái. Tiếng đàn dần dần dừng lại. Mà
theo đó, có tiếng bước chân truyền đến.
Đảo mắt, một đại thần đi tới bên người Vũ Văn Ung, hắng giọng nói:
"Bẩm bệ hạ, sứ Tề đã vào thành."
"Biết, đi xuống đi."
"Bệ hạ, đại trủng tể nói, tối mai mở tiệc đón gió tẩy trần cho sứ Tề."
Dừng một chút ′ đại thần kia tiếp tục nói: "Vũ Văn Thành, Vũ Văn lang
quân cũng nói. Thời gian dài rốt cuộc cũng nhìn thấy Lan Lăng Vương vì
thế nên chiêu đãi cho thật tốt."
Lời này, là giữa đường gặp phải Vũ Văn Thành bị hắn cường hành yếu
thế cầu xin mà nói ra. Nét mặt cổ quái của Vũ Văn Thành lúc ấy, vẫn còn
sờ sờ trước mắt người đại thần này.