CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1462

Chỉ cần ở trên đất bằng, ai có thể chống đỡ được sức mạnh của người

Đột Quyết, tàn nhẫn đến mức ngay cả một ngọn cỏ cũng không chừa?

Vũ Văn Ung tuy cực kỳ thất vọng nhưng vẫn không quên giả vờ kém cỏi

trước mặt Vũ Văn Hộ, vì thế liền âm thầm đem hi vọng ký thác lên trên
người của Cao Trường Cung.

Ban đêm, hắn sẽ nhìn về phía Bắc Trường Thành rộng lớn, rồi nghiêm

túc nói với Trương Khởi: "Theo trẫm thấy, chỉ có Cao Trường Cung mới
dám chém giết một chọi một với người Đột Quyết ở ngoài thành mà thôi!
Binh sĩ của hắn lại hùng dũng, nhất định sẽ chiến thắng! Trẫm cần một
cuộc chiến thắng lợi để vãn hồi nhiệt huyết của tướng sĩ."

Có lúc, hắn cũng cảm thấy việc đem hi vọng ký thác lên một người ngoài

có điểm không thỏa đáng. Quan trọng nhất là, người ngoài kia chưa chắc đã
nguyện ý vì giang sơn nước Chu của bọn họ, có thể đem hết tâm huyết của
mình cùng với các huynh đệ tả xung hữu đột dưới vó ngựa của người Đột
Quyết. Vì vậy, hắn mới tinh tế thăm dò Trương Khởi, về con người và cá
tính của Cao Trường Cung.

Chìm trong bầu không khí trầm muộn làm cho người ta hít thở không

thông kèm theo tất cả chờ mong, thế mà Cao Trường Cung lại không có tin
tức gì!

Tin tức về hắn liền lặn mất không thấy chút tăm hơi nào!

Rõ ràng lúc sứ giả trở về, còn nói, Cao Trường Cung đã đồng ý rồi,

nhưng bao nhiêu lâu vẫn không thấy năm vạn quân Hắc Giáp tới đây!

Trong lúc người Chu chiến đấu thủ thành, thương vong ngày càng tăng

cao, vì thế tinh thần của họ càng ngày càng xuống dốc, thậm chí vào ban
đêm còn nghe thấy tiếng thở than của các binh sĩ, mặt của Vũ Văn Ung
cũng càng ngày càng âm trầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.