Cần tăng tốc, nếu không chỉ sợ phải qua mùa đông ở đất tuyết lạnh lẽo
này. Lan Lăng Vương nhìn sang cơ thể mảnh mai điển hình như cô nương
Giang Nam của Trương Khởi.
"Vâng"
Đội ngũ cỡi ngựa rời đi cực nhanh. Trong ánh mắt tiếc nuối của những
thương hộ, năm trăm người chạy ra ngoài như bão cát. Dù là xe ngựa
Trương Khởi ngồi, cũng do bốn con ngựa tốt kéo, hơn nữa trong buồng xe
chỉ có hai người, không hề nặng, nên tốc độ chạy của bốn con ngựa tốt rất
là kinh người.
Chỉ nửa ngày, đội ngũ đã chạy được trăm dặm.
Nhưng bây giờ vẫn chưa ra khỏi quận An Định.
Nhìn bầu trời dần dần tối xuống, Trương Khởi không nhịn được nhỏ
giọng nói: "Trường Cung, quái vật tối qua đó, người có thấy rõ là gì
không?" ^d|đ/l/q!đ^ Nàng cắn môi thầm nói: "Sau đó ta nghĩ lại, cảm thấy
giống như ngựa?" Sau khi hết kinh hoảng, nàng càng suy nghĩ, càng thấy
quái vật kia chính là một con ngựa.
Lan Lăng Vương đang xem binh thư nghe vậy ngẩng đầu lên, hắn nhìn
Trương Khởi một cái, nhàn nhạt nói ra: "Đó không phải ngựa!" Chỉ có bốn
chữ, chỉ có bốn chữ, vừa nói xong hắn liền tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Không phải ngựa. Vậy là cái gì? Đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy bầu
trời dần dần tối đen ở ngoài trở nên đáng sợ!
Ban đêm lại phủ xuống.
Trương Khởi bị dằn xóc cả buổi mệt mỏi tứ chi đều đau nhức. Dùng bữa
tối xong, nàng xem xe ngựa đã trải đệm thật dầy có vẻ thoải mái vô cùng,
lại nhìn Lan Lăng Vương đang nhỏ giọng nói chuyện với hộ vệ ở cách đó