CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1704

Hắn dựa vào nàng gần như thế, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào

trên gáy nàng. Cảm thấy hắn chải tóc cẩn thận cùng dịu dàng, Trương Khởi
rũ mắt xuống. Một lúc lâu, nàng cúi đầu nói: "Trương Thập Nhị lang cũng
sẽ đi, chàng nói hắn nhìn thấy thiếp, có hối hận hay không?"

Hối hận ban đầu vứt bỏ nàng, hối hận ban đầu đón nàng trở lại Trần phủ,

coi nàng như một người có cũng được mà không có cũng không sao?

Lan Lăng Vương cúi đầu, hắn nhẹ nhàng in lên gáy nàng một nụ hôn,

theo động tác của hắn, tay chân Trương Khởi cứng đờ. Lan Lăng Vương
giống như không biết mình làm cái gì, nhỏ giọng nói: "Sẽ, hắn sẽ hối hận."

Kỳ thật hắn và nàng giống nhau, trong lòng đều hiểu rõ, Trương Thập

Nhị lang tuyệt đối không hối hận. Nhưng hắn còn dịu dàng, tự nhiên lừa gạt
nàng như vậy.

Lông mi thật dài của Trương Khởi như quạt lông chớp chớp. Một lúc lâu,

nàng nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc mẫu thân không có ở đây."

Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa hai người chạy ra khỏi phủ Sứ giả.

Đi trên đường Thanh Thạch quen thuộc, nhìn lầu các ngõ phố hai bên

bên đường, gió đêm thổi. Nhìn lên bầu trời nhàn nhạt, ánh nắng chiều như
có như không, Trương Khởi chợt có chút say.

Xe ngựa chạy vào hoàng cung, còn chưa dừng lại, một giọng nói phức

tạp khẽ gọi từ phía sau truyền đến: "Trương thị A Khởi?"

Giọng nói này có chút quen tai.

Trương Khởi quay đầu lại. Xuyên qua mũ sa, nàng nhìn thấy một khuôn

mặt quen thuộc, rõ ràng thành thục hơn rất nhiều. Trên gương mặt này có
mấy phần tuấn tú, nhiều hơn là phần lõi đời, bị cuộc sống dằn vặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.