CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1747

Yên lặng chảy lệ một lúc, Trịnh Du đột nhiên nói: "Chuẩn bị giấy bút, ta

muốn viết thư cho Trường Cung, ta muốn nói cho hắn biết những chuyện
này. Ta biết, chỉ có lời của hắn bệ hạ mới nghe, mới có thể kiêng kỵ." Nói
tới chỗ này, nàng như nhớ tới cái gì, cặp mắt sáng rực, vừa vội vàng đi về
phía thư phòng, vừa nghẹn ngào nói: "Ta thật sự đần, thực ngốc. . . . . . Ta
mạnh mẽ chống đỡ cái gì? Chuyện này ta nên sớm nói cho hắn biết, đã sớm
phải nói." Nàng tin tưởng, Cao Trường Cung bảo vệ nàng từ nhỏ đến lớn,
lần này cũng sẽ ra tay. Nàng tin tưởng, biết nàng bị làm khó, sau khi biết
nàng cho hắn gánh vác mọi thứ, hắn sẽ mềm lòng, sẽ càng yêu thương nàng
hơn.

Con tiện nhân kia tại sao lại được Cao Trường Cung đối đãi một cách

toàn tâm toàn ý? Không phải nàng càng giả bộ đáng thương, càng giả bộ
bên ngoài kiên cường bất khuất, trên thực tế cũng không phải là bộ dáng
yếu ớt sao?

Lan Lăng Vương nhận được thư tín từ bồ câu của Trịnh Du thì hắn và

Trương Khởi đã dừng lại ở thành Kiến Khang gần một tháng. Mà vào lúc
này, hắn đang cùng ** đám người đang ra roi giục ngựa, từ một thành nhỏ
bên ngoài thành Kiến Khang vội vã chạy về Kiến Khang. Thời gian này,
hắn thu thập không ít tin tức về thành Kiến Khang và các thành trì lớn, mục
đích chính là muốn tìm một nơi trong tưởng tượng của Trương Khởi, nơi
phồn hoa yên bình lại không bị chiến loạn ảnh hưởng. Đó là giấc mơ của
nàng, hắn dự định sau khi tìm được, mua một chút đất đai cùng trang viện ở
trong thành trước, nhân tiện sắp xếp một ít nhân thủ, làm chỗ lui về.

Lúc này, một tên hộ vệ từ trong thành vội vã đuổi theo, chạm mặt gặp

gỡ, hắn thi lễ một cái, liền đưa tờ giấy trắng tới tay Lan Lăng Vương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.