CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1745

lùi về phía sau nữa, nàng không nhịn được âm thanh kêu lên: "Hòa Sĩ Khai,
ngươi đừng ép ta! Nói cho ngươi biết, chờ Cao Trường Cung trở về, hắn sẽ
không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Vừa nói ra lời này, Hòa Sĩ Khai cất tiếng cười to, trong tiếng cười lớn

của hắn, Trịnh Du ngừng thét chói tai, trong giây lát nước mắt nàng ngập
vành mắt: Cao Trường Cung trở lại, cho dù chuyện này ở trước mặt hắn,
hắn cũng sẽ không để ý tới, tim của hắn, tinh lực của hắn, tất cả đều ở trên
người con tiện nhân kia, hắn sao có thể nhìn thấy khó khăn của mình, cô
tịch của mình? Hắn luôn thương tiếc phụ nhân kia, luôn yêu thương nàng,
hắn không hề nghĩ tới, ở nơi hắn không nhìn thấy, mình cũng sẽ bị người
lăng nhục, bản thân mình cũng đáng thương như vậy?"

Chuyện này không thể nghĩ, vừa nghĩ lòng của nàng đau như bị kim

châm, làm nàng không ngăn nổi nước mắt của mình. Rốt cuộc, Trịnh Du lùi
đến khi chống lại bức tường, cuối cùng để cây chổi xuống, che mặt ở trong
tay áo lớn tiếng khóc .

Hòa Sĩ Khai thấy nàng khóc thì vui mừng, gật gù đắc ý thở dài nói: "Rõ

ràng là trò đùa tao nhã, sao như vậy đã khóc? Mất hứng, hôm nay quá mất
hứng." Vừa nhớ tới mất hứng, Hòa Sĩ Khai vừa lung lay lúc lắc đi trở về.
Hắn vừa ra khỏi viện, mười người làm hắn mang đến đây, như một tổ ong
ùa lên vây quanh hắn.

Một người thiếu niên được tin tưởng tiến đến, nhỏ giọng nói: "Thượng

Thư đại nhân, vậy chúng ta đi chỗ nào?"

"Đi chỗ nào?" Hòa Sĩ Khai hì hì cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đương

nhiên là đến hoàng cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng vẫn chờ ta nói
chuyện xưa của Trịnh Du đấy."

Bất kể là ở Nghiệp thành hay là Tấn Dương, bên ngoài Trịnh Du tỏ rõ

gia thế khắp mọi mặt, là trung tâm của quý nữ. Nàng khiến đám người Hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.