viện. Xa xa, giọng nói trong trẻo vui vẻ của nàng như gió xuân thổi qua:
"Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."
"Dạ, phu nhân."
Lan Lăng Vương ở trong thư phòng, một tên hộ vệ sải bước đi đến, bẩm:
"Quận Vương, chỗ bệ hạ cũng có tin gửi đến."
"Ừ." Lan Lăng Vương đưa tay nhận lấy.
Trầm ngâm một lúc, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Gọi Dương Thụ Thành
cùng chúng tướng vào."
"Vâng."
Không bao lâu, năm sáu tiếng bước chân có lực vang lên.
Thấy bọn họ đã tới, Lan Lăng Vương đem này tin đặt trên bàn nhỏ, nói:
"Đây là lần thứ hai bệ hạ thúc giục ta trở về." Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc
nhìn phía chân trời không có ánh sáng, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi:
"Các ngươi thấy thế nào?"
Chúng tướng im lặng một hồi, Dương Thụ Thành nói: "Quận Vương,
mạt tướng cho rắng, lấy danh tiếng của Quận Vương bây giờ, có trở về hay
không, đều không cần quá lo lắng."
Giọng nói của Dương Thụ Thành vừa kết thúc, một người tướng khác
nói: "Thuộc hạ cho rằng, trở về nước thì tốt hơn." Hắn nhẹ giọng nhắc nhở:
"Bệ hạ không phải là một người có kiên nhẫn, chờ người giận, trở lại nước
chỉ sợ không tốt."
Nghe đến đó, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên. Suy nghĩ một lúc, hắn
phất phất tay: "Biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."