"Gọi Thành Sử vào đây."
"Vâng."
Không bao lâu, Thành Sử tiến vào.
Hắn liếc mắt thấy Lan Lăng Vương đứng chắp tay quay lưng về phía
mình, hắn lập tức thi lễ, vui mừng nói: "Quận Vương, mạt tướng tới."
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, hắn nhìn phương bắc: "Bệ hạ lại gửi
thư thúc giục. Hắn nói, người trong thiên hạ đều nói hắn mê sắc đẹp, nhưng
thật ra là người đời bôi nhọ hắn. Nếu như hắn có cháu dâu là Cao Trương
thị, sinh ra dung nhan tuyệt mỹ thế gian hiếm thấy, hắn không hề nghĩ sẽ
động tay."
Thành Sử trừng mắt nhìn, kinh sợ nói: "Bệ hạ cam kết sẽ không động tay
chân với phu nhân?"
Lan Lăng Vương quay đầu lại, hắn mỉm cười nhìn Thành Sử, gật đầu
nói: "Nhìn trong thư thì có ý này. Chỉ là ta hiểu rõ người như Cao Trạm,
hắn vẫn nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, nếu nói chuyện giữ lời, sẽ không làm
cho trong triều tối tăm rối loạn như bây giờ. Có điều, dù sao hắn cũng là
người đừng đầu một nước, nếu đã nói lời như thế, vậy ta cũng phải biểu
hiện ra một chút dáng vẻ. Xem ra, thời gian ta ở lại Kiến Khang không còn
nhiều nữa rồi."
Sau đó thì sao? Thành Sử nháy mắt.
Lan Lăng Vương cong cong khóe môi, lười biếng nói: "Sau đó, ta cũng
cần một cuộc ám sát. . . . . . Lúc A Khởi chạy trốn, ta từng đau đến không
muốn sống, hôm nay, ta cũng vậy, muốn nàng đau đến không muốn sống
một lần!"
Hết chương 208.