CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1866

Hòa Sĩ Khai ngườinày, không thích đọc sách, am hiểu nhất chính là sống

phóng túng cùngvới chơi đàn tỳ bà, lúc Trịnh Du thì hắn đang ngồi trong
tiểu hoa viênđể các cơ thiếp hầu hạ.

Nghe được Trịnh Du cầu kiến, hai mắt củaHòa Sĩ Khai liền sáng lên, hắn

từ từ ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt tròn lộ ra một nụ cười hứng thú:
"Trịnh thị muốn gặp ta? Không phải tiểu tửCao Trường Cung kia vừa trở
lại, nàng ta liền được dịp hả hê sao? Chậcchậc, một cái liệt phụ trinh tiết
như vậy muốn gặp ta, có ý tứ, rất có ý tứ rồi. Để cho nàng ấy đi vào".

"Vâng."

Chỉ trong chốclát, một loạt tiếng bước chân truyền đến, nghe tiếng bước

chân kia, nhìn Trịnh Du mím môi xa xa đi tới, trên khuôn mặt thanh tú ánh
lên vẻ khẩntrương cùng quật cường, hắn ta nhếch miệng cười một tiếng,
chợt nghĩ:Xem ra là có chuyện muốn cầu xin ta.

Phất phất tay, hắn ta liền ra lệnh: "Tất cả lui ra!"

"Vâng."

"Đóng cửa, nhớ kỹ lệnh của ta, ai cũng không cho phép đi vào!"

"Vâng."

Sau khi đám người hầu cùng cơ thiếp lui ra, thì Trịnh Du cũng đi tới

trướcmặt Hòa Sĩ Khai. Nhìn vào gương mặt làm cho người ta ghê tởm kia,
còn có cả nụ cười làm cho người ta toàn thân nổi da gà của hắn, Trịnh Du
cốnén kích động muốn bỏ chạy, cúi chào, nói: "Cao Trịnh thị ra mắt
HòaCông."

"Không cần khách khí như vậy", Hòa Sĩ Khai đứng lên, hắnđi tới trước

mặt Trịnh Du, vươn tay nâng nàng ta dậy, nhưng sau khi nâng xong, bàn
tay đặt ở trên bả vai Trịnh Du vẫn không thèm nhúc nhích.Không để ý đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.