CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1945

Im lặng lắng nghe, nội tâm của Hồ hoàng hậu khẽ động, tiểu nhị Túy

Nguyệt lâu, đều có thể là những lang quân tuấn tú....... Lại nói thành Lạc
Dương này, cũng không có Bệ hạ, tất cả đều do bà ta định đoạt.

Đột nhiên, Hồ hoàng hậu cảm thấy đứng ở chỗ này cùng với những phụ

nhân chuyên nói xấu người khác này quá mức không có ý nghĩa rồi. Vì thế
liền vội vàng đứng lên, nhìn Trương Khởi cười nói: "Ý kiến hay! Thật là ý
kiến hay". Sau đó liền cất giọng lệnh: "Chư vị, chúng ta đến Túy Nguyệt
lâu vui đùa một chút đi!".

Mệnh lệnh này vừa ra, chúng quý nữ vội vàng đồng ý, thấy Hồ hoàng

hậu cười như hoa nở với Trương Khởi, chuyện đánh nàng ấy một bạt tai
trước đó, tất nhiên ai cũng không dám đề cập đến nữa......

Đang trong lúc chúng quý nữ cười khanh khách chuẩn bị di dời trận địa

thì bất chợt, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt,
một thái giám vọt tới, hắn quỳ phịch xuống đất, đầu đầy mồ hôi khóc thét
nói: "Nương nương, nương nương, việc lớn không tốt rồi ! Người Chu vây
quanh thành Lạc Dương rồi !"

Cái gì?

Hồ hoàng hậu bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất,

mà chúng quý nữ, từng người một ai nấy cũng đều thi nhau thét chói tai.
Trịnh Du nghiêm mặt, không dám tin trừng lớn mắt, nhất thời trong đầu
ong ong: làm sao có thể? Làm sao có thể? Hồ hoàng hậu hàng năm đều
thích chạy đến Lạc Dương, chưa từng có xảy ra chuyện, thế nào mà lần này
lại ….?

Trong khi đám người kia hỗn loạn không ngừng thì một giọng nói trong

trẻo mang theo vẻ mềm mại truyền đến: "Tới bao nhiêu người? Bốn cửa
thành phòng thủ như thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.