CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1947

cho dù là vì tương lái của nàng ta hay là vì gia tộc Trịnh thị muốn khắc
phục khó khăn, nhưng nếu như mệnh cũng không còn thì lật người có ích
lợi gì?

Trong lúc các quý phụ chung quanh liên tiếp ngã ra đất hô to gọi nhỏ oán

trời trách đất, thì giọng nói trong trẻo của Trương Khởi lại một lần nữa
truyền đến: "Hoàng hậu nương nương, trong lúc này hốt hoảng cũng vô
dụng, sao không đến hỏi thăm Lạc Dương Vương?"

Những lời này như cảnh tỉnh Hồ hoàng hậu, bà ta nỗ lực đứng lên,

nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, cũng có đạo lý".

Thấy bà ta hốt hoảng đứng cũng không vững, Trương Khởi tiến lên, nàng

vươn tay đỡ Hồ hoàng hậu, lanh lảnh nói: "Nương nương không cần hốt
hoảng, nương nương là người mệnh quý, nhất định có thể gặp dữ hóa
lành!". Nói tới chỗ này, nàng liền nhìn đám cung nữ cùng thái giám bốn
phía đang kinh ngạc ngơ ngác quát lên: "Còn không đi chuẩn bị xe ngựa?".

"Vâng, vâng".

Trương Khởi lại quay đầu, nói với chúng quý phụ: "Chư vị phu nhân,

hôm nay kẻ địch đã kéo binh đến dưới thành, nếu như không muốn hốt
hoảng ở chỗ này, không bằng kêu gọi các hộ vệ của mọi gia tộc xung quân,
ủng hộ lực lượng cho Lạc Dương Vương!". Trong trí nhớ, Lạc Dương chỉ
bị vây hãm trong thời gian ngắn cho nên chỉ cần vượt qua được thời gian
này chờ viện binh đến là được.

Mặc dù nàng cũng là một phụ nhân mảnh mai, chỉ là một Trương Khởi

có trí nhớ của kiếp trước, hơn nữa lần trước trong trận chiến Võ Uy, nàng
cũng coi như thoát chết từ núi đao biển lửa. Vì vậy so với người bình
thường, liền trấn định hơn rất nhiều.

Chúng quý phụ mất hồn mất vía, ngơ ngác lên tiếng: "Đúng, đúng thế".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.