Lúc này đây, chừng hai mươi người hầu đã xông tới. Thấy tình huống
này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Khởi đỡ bà lão dậy, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thời
gian qua nàng nôn nghén gay gắt, một hồi muốn ăn cái này một hồi muốn
ăn cái đó, nhưng trừ một chén cơm nhỏ đều không còn gì khác nên cũng
gầy vô cùng.
Bà lão nhìn Trương Khởi, rung giọng nói: "Bên ngoài, bên ngoài đã ăn
thịt người. . D.Đ L.Q Đ. Người trong phủ bị đuổi ra, hiện tại đều bị làm
thành quân lương, cung các tướng sĩ ăn vào."
Những lời này vừa ra, một hồi tiếng nôn mửa và tiếng tê liệt ngã xuống
trên đất đồng thời vang lên. Trương Khở ói một lúc, tái mặt nói: "Đã, ăn
thịt người rồi hả?"
"Vâng! Lạc Dương Vương Cương mới hạ lệnh, nói là giết quân mã." Bà
lão không ngừng run rẩy, "Lão nô nghe những sĩ tốt kia nói, ăn hết quân mã
rồi, nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết người già, phụ nữ và trẻ
nhỏ."
Lời vừa nói ra, mọi nơi không tiếng thở nữa. Bất tri bất giác, trước mặt
Trương Khởi đã có nhiều người ngã quỵ. Những người hầu kia đều quỳ lạy
Trương Khởi, nếu không phải nàng đóng cửa uyển, cấm ra vào, nếu không
phải nàng ôn hòa rộng lượng, nói không chừng hiện tại họ đều thành quân
lương.
Hôm nay, mặc dù họ bị câu "Nếu viện binh còn chưa tới, sẽ trực tiếp giết
người già, phụ nữ và trẻ nhỏ." dọa sợ, nhưng bây giờ, chỉ cần có thể sống
một ngày, chính là được một ngày!
Ngày thứ ba mươi hai người Chu vây thành.