CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1993

Tới lúc này, quân mã đã chém giết hết sạch, mà bia mộ của những đứa bé

phụ nhân, bình dân nghèo khó lưu lạc trên phố, bắt đầu biến mất từng chút.
Về phần cơm của Trương Khởi, mỗi bữa chỉ còn lại nửa bát. Người hầu chỉ
có thể ăn cháo.

Thành Lạc Dương tuy lớn, lương thảo trữ không ít, nhưng cũng không

chịu nổi mấy vạn người tiêu hao lâu dài. Đến lúc này, Lạc Dương vương đã
lấy ra tất cả lương thảo, toàn lực cung cấp các tướng sĩ rồi.

Ngày thứ ba mươi ba người Chu vây thành.

Mấy tỳ nữ trong phủ Trương Khởi lúc ra cửa uyển nhận vật phẩm cung

cấp đã biến mất. Đồng thời, chiến tranh chỗ đầu tường đã đến giai đoạn gay
cấn, tiếng quát, tiếng reo hò, tiếng trống, chấn hai lỗ tai đau nhức.

Gần tối thì Trương Khởi gầy gò rất nhiều ngồi ở trong sân, nàng rửa sạch

đôi tay, bắt đầu nâng đàn. Ngày thứ hai mươi lăm, Lạc Dương vương đã
tìm nàng, xin nàng có thời gian rảnh rỗi thì hãy khãy đàn, thổi sáo một lát.
Bởi vì, tiếng đàn của Trương Khởi tự nhiên bình thản, có thể làm dịu sự lo
âu của mọi người, khiến người ta bớt mệt nhọc. Vì vậy, mỗi lần nàng đàn
thì mọi nơi thường càng ngày sẽ càng an tĩnh.

Khi tiếng đàn tự nhiên của Trương Khởi truyền ra thì một hồi tiếng bước

chân dồn dập truyền đến, trong nháy mắt, một âm thanh khàn khàn từ bên
ngoài kêu lên: "Lan Lăng Vương phi, mời đi ra."

Một tỳ nữ lên tiếng: "Có chuyện gì?"

"Phe ta hình như có viện binh, Lạc Dương vương muốn mời ngài đến

trên đầu thành chờ! Ngộ nhỡ trong những người đến giúp có Lan Lăng
Vương, vương phi cũng có thể phân biệt một hai."

Cái gì? Cứu binh tới?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.