xuống. Lộ ra mặt mũi thanh tú, trắng nõn cao nhã, rõ ràng cho thấy chỉ con
cháu nhà quan mới có.
Thiếu niên này để tay phải ở trước ngực, lại thi lễ một cái với Lan Lăng
Vương nữa mới nhẹ nhàng hỏi "Xin hỏi Lan Lăng Vương, một khúc ca
múa này, như thế nào?"
"Rất tốt."
Hai chữ này vừa ra, bốn phía liền truyền đến một hồi tiếng hoan hô đè
nén.
Thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng, lại ưu nhã nói: "Khúc múa này
được biên vì Quận Vương giải vây cho thành Lạc Dương, khi Quận Vương
về tới Tấn Dương liền có thể xem mà chúng ta đã biên luyện ngày đêm.
Hiện tại, kính xin Quận Vương ban tên cho."
Lan Lăng Vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Khởi, mỉm cười nói:
"Vậy kêu
《Khúc phá trận》 đi."
Âm thanh của hắn vừa dứt, thiếu niên kia quay đầu lại hét lên: "Chư vị,
Lan Lăng Vương nói rồi, khúc này tên là khúc phá trận. Tên đầy đủ chính
là
《Khúc Lan Lăng Vương phá trận》"
Thiếu niên nói tới chỗ này. Lại thi lễ với Lan Lăng Vương cái nữa, mỉm
cười nói: "Đa tạ Quận Vương ban tên cho, Lạc Dương bị vây, bọn ta không
thể đích thân tới, đợi hỏi thăm những người ở Lạc Dương đã từng thấy
phong thái vô song của quận vương, thì nguyện múa một khúc nữa vì Quận
Vương." Dứt lời, tay hắn vung lên, mang theo mọi người chậm rãi lui ra.
Bọn họ vừa lui, đường liền thông. Chuyện này trở thành chuyện náo
nhiệt của Tết năm nay, bách tính Tấn Dương bắt đầu hi hi ha ha nghị luận.