"Tâm tư khác? Tâm tư khác gì?"
Âm thanh của Trương Tiêu thị nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
Trương Khởi cúi đầu, sợ đến mặt trắng bệch, nàng dịu dàng nói: "A Khởi
không có mơ tưởng Tiêu Lang . . . A Khởi không có ý tưởng vượt mức đó."
Trương Tiêu thị ừ một tiếng, trong giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, "Ý
của ngươi là, A Cẩm đưa ngươi đến Tiêu phủ, là bởi vì ngươi thích Tiêu
Lang?"
Trương Khởi cắn môi, trán cúi sát đất, không trả lời, nhưng vẻ mặt kia,
lại rõ ràng là thừa nhận.
Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm nàng.
Lúc này, một tỳ nữ tiến lên, nói thật nhỏ: "A Lam nói rồi, Cẩm cô tử
mang theo A Khởi đi, chính là muốn đưa nàng cho Tiêu Lang."
Mặt Trương Tiêu thị trầm xuống: con gái của mình, không kịp chờ đợi
lấy lòng một lang quân như vậy, mình còn chưa có cửa, liền chủ động đưa
nữ nhân cho đối phương, thật là không có tiền đồ!
Phất phất tay, ý bảo tỳ nữ lui ra, Trương Tiêu thị lại nhìn chăm chú về
phía Trương Khởi.
Nữ nhi của nàng, nàng hiểu rõ, luôn luôn tâm cao khí ngạo, lại từ trước
đến giờ không thích A Khởi. Tối hôm trước mang A Khởi đi Tiêu phủ, nhất
định là không có tốt bụng.
Chỉ là nàng không biết, nữ nhi lại hãn sâu như vậy rồi. Vì khiến A Mạc
thấy vui, cả chuyện như vậy cũng làm ra được!
Tức giận một hồi, lúc này Trương Tiêu thị mới nhớ lại mục đích mình
kêu Trương Khởi tới, liền chuẩn bị mở miệng.