Trương Tiêu thị cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Bình
thường ta luôn dung túng nó, về sau, nhất định phải quản giáo rồi."
Nàng lại nói: "Trương Khởi này sợ là xung khắc với A Cẩm. Trước kia
nó tuy là thích Tiêu Mạc, nhưng vẫn có mấy phần phân tấc. Như vậy đi, đi
dò thám giọng điệu của đại phu nhân, nếu như có thể, liền đưa Trương
Khởi này cho Tiêu Mạc, coi như là hợp lòng hắn." Lúc nãy ở trong phòng,
mặc dù Tiêu Mạc biểu hiện nhàn nhạt, nhưng thần thái kia, rõ ràng cảm
thấy hứng thú với tiện nha đầu đến từ nông thôn đó. Tiêu Mạc là một người
có tương lai rộng mở, một đứa con gái riêng, hắn thích, vậy đưa hắn là
được.
"Vâng"
"Thuận đường phái người trông kỹ nha đầu kia, xem nó rốt cuộc có khả
năng gì, cư nhiên khiến đứa nhỏ Tiêu Mạc này để tâm?"
"Vâng"
Trương Khởi khom người thối lui khỏi gian phòng, liền lặng yên đi theo
sau lưng A Hương và Tiêu Mạc.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thầm nghĩ: qua việc này, chỉ sợ
Trương Tiêu thị đã để mắt tới mình.
Buổi sáng mình chạy đến chỗ Trương Hiên, ở chung vui vẻ với huynh
ấy, Trương Tiêu thị một khi biết được, cũng sẽ phái người để mắt tới mình.
. . . . . . Nàng đã quyết định, nàng không muốn sống những ngày hèn
mọn có thể bị giết bất cứ lúc nào nữa. Nàng muốn được nhiều người bảo vệ
hơn, thì không thể không chịu đựng sóng gió.
Đang lúc ấy thì, Tiêu Mạc đang đi tới, đột nhiên ngừng lại bước chân
một chút.