CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 228

Trương Khởi cắn môi.

Nàng sai lầm rồi, hắn là người rất mạnh.

Nhìn chằm chằm Trương Khởi cúi đầu, chần chờ không nói, Tiêu Mạc

vươn tay ra.

Ngón tay hắn lau mặt của Trương Khởi, sau đó, chậm chạp mà kiên định,

phủ lên cái trán của nàng.

Khi Trương Khởi khẩn trương đến toàn thân cứng còng, âm thanh trầm

thấp của Tiêu Mạc truyền đến, "Che mắt như vậy, lúc nhìn đồ không thấy
không thoải mái sao?"

Hắn nhớ buổi tối đó, cặp mắt long lanh như bầu trời kia đã khiến hắn

kinh ngạc. Mà hiện tại hắn muốn hiểu rõ.

Hắn từ từ phất tóc mái của Trương Khởi lên.

Trương Khởi vẫn không nhúc nhích, lúc này, nàng làm cái gì đều là vô

dụng.

Rốt cuộc, tóc trên trán của nàng bị hắn hoàn toàn phất mở, khuôn mặt

nhỏ nhắn của nàng, xuất hiện rõ ràng ở trước mặt hắn.

Trương Khởi thấy, trong chớp nhoáng này, đôi mắt của Tiêu Mạc sáng

lên!

Hắn nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu sau, hắn thở dài ra, thì thào nói:

"Thì ra là khi đó ta không có nhìn lầm." Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng,
liền cảm thấy không hề đúng, cảm giác kia quả nhiên là đúng.

Hắn chưa bao giờ cghĩ đến, chỉ là để tóc mái xuống, che mắt lại, thì

khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, sẽ gặp trở nên phổ thông như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.