chính là Viên thị. Quý nữ nhà cao cửa rộng cỡ này, chưa chắc có thể chứa
được A Khởi."
Trương Khởi nghe được trong lời của hắn tràn đầy ân cần, trong bụng rất
cảm động. Nàng lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói ra: "Không, A Khởi không
thích Tiêu Mạc, càng không nghĩ phải gả cho hắn."
Nói tới chỗ này, nàng cắn môi, mắt to ướt nhẹp nhìn hắn, nói: "Cửu
huynh, A Khởi muốn cầu huynh một chuyện."
"Nói đi."
Trương Khởi cắn môi chặt hơn, răng trắng như tuyết cắn ra mấy dấu răng
trên môi, "A Khởi muốn cầu cửu huynh, nếu như ở bên mẫu thân mà có
người hỏi học vấn của huynh, huynh có thể nói, có chút học thức, là sau khi
quen biết A Khởi, mới hiểu hơn hay không?"
Đôi tay nàng xoắn vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay cũng
trắng bệch, trong mắt to long lanh, càng thêm hiện rõ lo lắng, khẩn trương,
còn có cầu xin.
Trương Hiên vốn là người thông minh, thoáng chốc hắn liền kịp phản
ứng.
Môi giật giật, hắn lại ngậm lại. Một hồi lâu, hắn gật đầu một cái, nói:
"Được, ta sẽ cho mẫu thân biết, sau khi quen A Khởi, ta học tốt hơn, học
thức cũng có thể nghiệm."
Tiếng nói vừa dứt, Trương Khởi vui vẻ ra mặt. Ở trước mặt hắn, nàng lộ
ra diện mạo thật sự. Nụ cười này, tựa như hoa xuân nở rộ, mây đen tan hết,
trong tươi mới lộ ra rực rỡ, thật sự là thanh tú đáng yêu vô cùng.
Trương Hiên vốn bởi vì yêu cầu của nàng mà trong lòng có chút không
thoải mái, bây giờ liền thấy tâm trạng thật tốt. Hắn tự tay vuốt đầu của