nàng, thở dài một tiếng, nói: "A Khởi, cửu huynh sẽ che chở muội."
Trương Khởi gật mạnh đầu, đầu cọ xát ở trong lòng bàn tay hắn, dường
như một chú chim nhỏ. Trương Hiên cười ha ha, không nhịn được vươn tay
ôm nàng, rồi mới xoay người đi ra.
Đưa mắt nhìn Trương Hiên đi xa. Không đợi A Lục đi tới, Trương Khởi
liền đi lên, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nàng phải giấu vàng đi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, kéo sàn nhà đã chuẩn bị sớm để giấu vàng
ra, Trương Khởi nghĩ ngợi: 80 lượng vàng tăng gần gấp đôi.
Nghĩ tới đây, môi nàng giương lên.
Đảo mắt, tròng mắt nàng xoay động lại nghĩ ngợi nói: nếu không phải
quốc quân nước tề hoang dâm tàn bạo, hiện tại đi theo Quảng Lăng vương,
cũng tốt hơn ở trong Tiêu phủ lo lắng hãi hùng.
Quảng Lăng vương nguyện ý cho mình hai năm, có hai năm, có lẽ đường
lui của mình đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Nhưng quá đáng tiếc chính là, nước
Tề liên tiếp xuất hiện bạo quân hoang đường, ở địa phương không lý tưởng
đó, không hề dễ dàng như Kiến Khang.
Khi Trương Khởi suy nghĩ lung tung thì bên ngoài truyền đến âm thanh
cung kính lộ ra nịnh hót của A Lục, "Cẩm cô tử, cô tử nhà ta đang ở bên
trong, cho hầu gái đi bẩm báo một tiếng."
Âm thanh vang dội, đủ nhắc nhở Trương Khởi trong phòng.
Trương Khởi vội vàng giấu kỹ đồ vật, liền thu thập xong sàn nhà.
Nàng đứng lên vuốt đi bụi bậm trên áo thì âm thanh của Trương Cẩm
truyền đến, "Đi bảo nàng thu thập để ra ngoài với ta."