Nàng đã vắt hết óc cũng không nhớ nổi có tồn tại Tiêu Mặc này trong ký
ức không. Dĩ nhiên, không chỉ có hắn, ngay cả đám người Trương Hiên,
Trần Ấp nàng cũng không nhớ nổi.
Ký ức của kiếp trước quá vụn vặt mà ít ỏi, có khi Trương Khởi cũng cảm
thấy, nếu không phải những điều trong trí nhớ đã xảy ra thật, nàng sẽ cho
rằng mình chỉ là một tiểu cô tử mười ba mười bốn tuổi, những ký ức đó chỉ
là một giấc mộng của nàng, một giấc mộng về quá trình trưởng thành, sống
chết của mình.
Cũng chính bởi vì ký ức của kiếp trước quá ít, nhiều khi cử chỉ và tính
cách của Trương Khởi cũng chẳng khác gì những tiểu cô ở độ tuổi này.
Đang lúc ấy, tiếng bước chân khẽ khàng bỗng truyền đến, còn có tiếng
kêu rất nhỏ của tỳ nữ bên Trương Cẩm, "Tiêu lang có đó không?"
Tiêu Mạc khẽ nhíu mày, buông Trương Khởi ra.
Trương Khởi vừa được tự do, lập tức đưa tay vuốt tóc xuống, cúi đầu lui
về bên thân cây, làm cho mình trở nên mờ nhạt.
Tiêu Mạc quay đầu, khóe miệng nhếch cười, mặt như gió xuân, "Chuyện
gì?"
Tỳ nữ này xuất hiện trước mặt hai người, nàng ta cúi chào Tiêu Mạc, khẽ
nói: "Cô tử nhà nô tỳ nói, phu nhân trông coi cô tử nghiêm quá, cô tử
không thể ra ngoài gặp mặt Tiêu lang. Đây là khăn cô tử thêu, kính xin Tiêu
lang nhận lấy."
Thì ra Trương Cẩm đưa tín vật, vỗ về tấm lòng chưa tỏ tường của ái
lang.
Nụ cười bên khóe miệng Tiêu Mạc sâu hơn, hắn nhíu mày, nói: "Cô tử
nhà ngươi thật có lòng." Cũng không biết có phải ảo giác của Trương Khởi