Yên lặng một hồi, A Lục ủy khuất mím môi nói: "A Khởi, ta nói sai lầm
rồi, ngươi đừng buồn ta có được hay không?"
Trương Khởi sao lại giận nàng? Cả chính nàng cũng cảm thấy chí hướng
của mình vô cùng xa, sợ là khó khăn thực hiện.
A Lục lặng lẽ liếc về phía Trương Khởi, thấy trên mặt nàng thật không
có vẻ giận dữ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Con ngươi của nàng đảo
một vòng, lại nói: "A Khởi, ngươi nên vui mừng mới đúng. Cả bệ hạ cũng
chú ý ngươi, bảo vệ ngươi, ta đoán chủ mẫu chắc chắn sẽ tốt với ngươi."
Trương Khởi nhìn về phía nàng, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng
đúng thế thật."
Lại nói, nàng cũng coi như là đạt tới mục đích. Bộ dạng xấu xí này của
nàng làm nhiều người ngại mắt thế, trong ngắn hạn sẽ không có quyền quý
để mắt tới nàng. Hoàng đế lại hỏi tới, người của Trương phủ sẽ không tùy ý
xử trí nàng. Trương Tiêu thị muốn động nàng, cũng sẽ suy nghĩ một chút.
Nói không chừng nàng còn có thể tốt với mình hơn.
Mới vừa nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi liền nghĩ đến Tiêu Mạc, nghĩ đến
mấy ngày nữa mình sẽ bị mang tới Tiêu phủ, lại cúi đầu.
Đang lúc ấy thì, một chiếc xe ngựa tiến tới gần, tiếp, giọng vịt đực thời
kỳ trưởng thành của Trần Ấp vang lên, "A Khởi có đó không?"
A Khởi? Hắn gọi rất thân thiết.
Trương Khởi suy nghĩ một chút, vẫn vén màn xe.
Bên ngoài màn xe, Trần Ấp đang ngó chừng nàng. Khác với lần trước,
lần này trong ánh mắt của hắn, còn mang theo vài phần nhiệt liệt.