CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 377

Nàng nói lời này, chẳng những chỉ ra ý cảnh trong tiếng đàn của Viên

giáo tập, còn biểu đạt sự ưu tư của nàng sau khi thưởng nhạc.

Ở thời đại này trong mắt rất nhiều văn nhân, thương xuân bi thu, phiền

muộn chán nản là một loại ý cảnh rất đẹp. Ý cảnh này không thể quá mức,
quá mức là bi thương, cũng không thể không có, không có thì không thú vị.
Vì vậy, Trương Khởi mặc kệ là ở trước mặt Trương Hiên, hay là Tiêu Mạc,
thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần khiếp nhược và bi thương —— chỉ có như
vậy, mới có thể lấy được cảm khái và thương tiếc của bọn họ.

Trương Khởi vừa nói xong, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng,

nói: "Khúc đàn của ta vốn là vui thích, nhưng người đang buồn nghe vào
thì vẫn buồn." Hắn giống như bị Trương Khởi nhắc nhở, đột nhiên đẩy đàn,
nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Chính là tiếng nhạc giống nhau, nhưng tâm trạng
người nghe khác nhau, cảm xúc cũng không giống."

Hắn ở trong đạo đánh đàn, vốn rất có tài. Lần này được Trương Khởi

nhắc nhở, một số ý lúc đầu không nghĩ ra liền thông suốt.

Hắn liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Vào đi."

Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ đi vào —— khi cất bước thì nàng lặng

yên không một tiếng động phất phất tóc mái, lộ ra gương mặt càng phát ra
tinh xảo thông minh của nàng.

Trong tiếng kẹt kẹt, nàng xuất hiện tại cửa viện.

Viên giáo tập ngẩng đầu nhìn nàng.

Vừa nhìn, mắt hắn liền sáng lên.

Thẳng tắp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, Viên giáo tập đột nhiên thở dài

một tiếng, "Thì ra là như vậy." Hắn chỉ vào đối diện, nói: "Ngươi có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.