làm ra bài hát như Tiêu Diêu Du, có thể thấy được là một tri âm. Ở trước
mặt âm nhạc, địa vị của ngươi và ta như nhau, ngồi đi."
Trương Khởi cũng không từ chối, nhẹ nhàng đáp một tiếng dạ, cất bước
đi tới trên giường nhỏ đối diện hắn, chầm chậm ngồi xuống.
Viên giáo tập vẫn còn nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn một lát, hắn
chậm rãi nói: "Trên yến tiệc tối qua, ngươi trang điểm như thế là vì không
muốn xa quê?"
Nghe giọng điệu này của hắn, lúc ấy hắn cũng ở trong tiệc? Trương Khởi
ngẩn ra, nghĩ ngợi nói, lúc đó tất cả tâm thần của mình đều đặt ở trên người
Quảng Lăng vương, thật không chú ý tới hắn có ở đó không.
Trong sự hỏi thăm của Viên giáo tập, Trương Khởi cúi đầu, kỷ án, đôi
tay nàng lặng lẽ xoắn vào —— vì giờ phút này có thể ngồi ở trước mặt hắn,
nàng luôn tìm cơ hội. Hiện tại, cơ hội này rốt cuộc để cho nàng bắt được.