Chỉ chốc lát, Trương Khởi liền đi ra ngoài viện. Nhìn cây cao phủ ấm áp,
nàng thầm nghĩ: Trương Tiêu thị có động tác rồi! Ta cũng sẽ không bị mang
đến phòng Tiêu Mạc.
Đảo mắt nàng lại hiếu kỳ thầm nghĩ: rốt cuộc là duyên cớ gì? Sao đại
phu nhân lại kháng cự việc nữ nhi Trương gia kết thân với Tiêu Mạc vậy
chứ?
Trong sân, một hồi tiếng đàn nhẹ nhàng đến. Trong tiếng đàn thanh nhã
công chính, có sự uyển chuyển phong lưu. Nghe tiếng nhạc có kỷ xảo cực
kỳ thành thạo này, Trương Khởi không khỏi dừng bước.
Tiếp, tiếng đàn chuyển một cái, từ uyển chuyển biến thành chậm rãi, biến
thành một loại mưa phùn triền miên vào mùa xuân.
Rõ ràng là tiếng nhạc êm tai, thoải mái, nhưng Trương Khởi lắng lắng
nghe nghe, lại đỏ mắt, nghẹn ngào ra tiếng.
Tiếng đàn ngưng lại.
Âm thanh của Viên giáo tập từ bên trong truyền đến, "Người phương nào
đang rơi lệ?"
Trương Khởi cúi cúi người ngoài viện, khàn giọng nói: "Là ta, là Trương
thị A Khởi."
Viên giáo tập ồ một tiếng, ngạc nhiên nói: "Âm khúc của ta sao lại khiến
ngươi rơi lệ?"
Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn cành liễu phất phơ trong gió, một
hồi lâu mới trả lời: "Tiếng đàn của giáo tập như mưa xuân, liên tục mà đến,
chậm rãi lượn quanh, từng khúc đều có tình. A Khởi xúc động, chỉ nghĩ
cảnh xuân này tuy đẹp, lại có ngày giờ quá ngắn, mưa xuân mặc dù ấm, lại
ẩm ướt phiền lòng."