Chậm rãi, tay phải của Trương Khởi phất qua, tiếng đàn dừng.
Tiếng đàn mới vừa ngừng, Viên giáo tập liền vội vàng nói: "Sao không
đàn nữa?" Hắn bỗng dưng đưa tay đặt trên đàn, nhìn chằm chằm nàng
nghiêm túc ra lệnh: "Đàn tiếp đi!"
Trương Khởi ngước mắt.
Khóe miệng nàng lại cười, lên tiếng hỏi "Thật muốn nghe?"
Viên giáo tập cười ha hả, nói: "Tự nhiên muốn nghe."
Trương Khởi lắc đầu, "Không còn nữa."
Nàng đẩy đàn tới trước mặt hắn, từ từ đứng lên, nghiêng đầu qua, nàng
nghịch ngợm nhìn hắn, nói: "Thật không còn nữa." Nói xong làm như thật.
Viên giáo tập nhìn chằm chằm nàng.
Hắn hừ hừ, "Đây là khúc Hỗ Du từ thượng cổ truyền tới, ngươi đã đàn ra
được phần quan trọng trong bài này, so với phần đang được truyền lưu, còn
có thêm một đoạn. Như vậy ngươi còn nói không có? Trương thị A Khởi,
ngươi không phải muốn dùng khúc phổ này nói điều kiện với ta chứ?"
Trương Khởi nhướng mày, ánh mắt rọi ra từ dưới lông mi dày rậm của
nàng, làm cho trong nháy mắt đó, Viên giáo tập có cảm giác nàng rất làm
cho người khác kinh ngạc, cảm thấy thật đẹp, dáng vẻ phong tình toát ra từ
gương mặt non nớt thông minh của nàng, vô cùng hiếm thấy.
Trong ánh nhìn đăm đăm của hắn, nàng rũ mắt xuống, Viên giáo tập rốt
cuộc nhận định, mới vừa rồi đúng là ảo giác của hắn.
Trương Khởi mím môi cười nói: "Thật sự không còn. Nếu còn nữa, A
Khởi nhất định sẽ xin giáo tập giúp một việc."