Trong ánh nhìn chăm chú của Viên giáo tập, nàng nói cười duyên dáng
tự nhiên, "A Khởi nhất định nhờ giáo tập chọn một người có nhân phẩm tốt
trong những người không phú quý."
Nàng cúi chào hắn, mềm mại nói: "A Khởi đến quá lâu, phải cáo lui."
Nàng cười đoan trang diễm lệ, trong giọng nói lộ vẻ đại gia khuê tú, "Sáng
sớm hôm nay mẫu thân đã dạy dỗ A Khởi, nói là nam nữ không thể tự
truyền đồ cho nhau, A Khởi không muốn bị người khác chỉ trích, cáo lui
trước."
Dứt lời, nàng xoay người liền đi.
Đi tới đi lui, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại cười một tiếng,
"Khúc Hỗ Du chỉ có đến đó thôi, phải cùng đàn với Quỷ Dạ, mới thể hiện
hết sự hòa hợp."
Dứt lời, nàng cất bước rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, Viên giáo tập mấy lần muốn kêu nàng
lại, cuối cùng vẫn là cố kiềm nén: nàng ấy đã nói đến nước này rồi, nếu
mình mạnh mẽ giữ nàng ấy lại, thì không tốt!
Bị một tiểu cô tử trêu chọc thành ra như vậy, thực không đẹp mắt!
Cho đến khi Trương Khởi đi, hắn mới cầm bầu rượu trên bàn con lên,
ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nâng cốc để mạnh xuống bàn con, Viên giáo tập đột nhiên có chút căm
tức: tiểu cô tử đáng ghét này, biết rất rõ ràng hắn si mê cầm họa rượu ngon,
vẫn cố ý khiêu khích. Nàng ta một mặt nói mình không có phần sau của Hỗ
Dư, một mặt lại tấu lên một đoạn khúc âm người đời không biết, cuối cùng,
cả Quỷ Dạ nói hết ra rồi. Xem ra, mình không chọn một người tốt cho nàng
ta, nàng ta sẽ thật sự không cho bản nhạc.